Ban đầu, chọn một lối đi khoảng chừng 8 – 10 mét (không nên đi quá xa). Đi tới, đi lui một cách chậm rãi. Đi chầm chậm, tự nhiên để thấy sự chuyển động của
hai cái chân.
Đi một cách bình thường, không có kìm lại. Kìm lại nó có cái ‟tôi”, cái ‟ta” trong đó. Trong người nó có chỗ mất tự nhiên, làm như nó có một cái gì làm rào cản vậy. Một lát nó làm mình mệt mỏi, khó chịu. Đi nhanh quá, nó lướt lướt qua, trượt khỏi đề mục.
Không đi kinh hành thì ngũ căn, ngũ lực mất quân bình. Ngồi thiền nhiều mà không đi kinh hành, định dư, ngồi nó rơi vào hôn trầm, buồn ngủ. Đi kinh hành nhiều mà không ngồi thiền, tinh tấn dư, sanh phóng dật.
Khi đi, để hai bàn tay chắp lại đằng trước hoặc sau lưng tùy ý. Mắt nhìn phía trước tầm 2 – 3 mét (không nhìn qua, liếc lại; nhìn tới, nhìn xuống, nhìn vô).
10 phút đầu, ghi nhận ‟phải bước”, ‟trái bước”. Cái chân bên phải bước, biết là chân bên phải bước. Cái chân bên trái bước, biết là chân bên trái bước.
10 phút sau, ghi nhận ‟dở”, ‟đạp”. Dở là ghi nhận cái độ nâng của bàn chân, nó hẫng lên. Đạp là theo dõi cái hạ xuống của bàn chân.
10 phút sau, ghi nhận ‟dở”, ‟bước”, ‟đạp”. Dở lên: có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ. Bước tới: có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ. Đạp xuống: có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ.
Khi nào mà thấy tâm nó cột được rồi, mình bỏ cái niệm thầm đi, chỉ ghi nhận các cảm giác ‟nặng, nhẹ”,
‟nóng, lạnh”, ‟trì trì”, ‟xúc chạm”,….
Trong hai cái chân chuyển động, cái nào nổi bật, tự động tâm nó hướng vô đó.
Nếu có phóng tâm, suy nghĩ nhiều quá thì đi chậm lại, ‟dở lên” từ từ, ‟bước tới” từ từ, ‟đạp xuống” từ từ, thì bắt đầu nó gom tâm lại.
Nếu mình siết chặt quá, định dư, nó làm cho con người mình cứng ngắc, lảo đảo, xô qua xô lại.
Đi sao mà cái tâm nó dán chặt với chuyển động, không có rời là tốt.
Khi bắt đầu đi, ghi nhận có tác ý ‟muốn đi”.
Khi đi đến cuối đoạn đường, nó có cái ý muốn dừng, ghi nhận tác ý ‟muốn dừng”.
Dừng xong nó có cái ý muốn xoay, ghi nhận là
‟xoay”, ‟xoay”, ‟xoay”. Mình để tâm hay biết toàn thân đang xoay. Rồi có cái đứng nó khựng lại một chút, ghi nhận cái ‟đứng” này. Tiếp đó, nó khởi lên cái ý ‟muốn đi”, và mình tiếp tục ghi nhận chuyển động của hai cái chân.
Lúc thuần thục rồi có thể ghi nhận 4, 5 hoặc 6 niệm trong 1 bước chân.
‟Dở, bước, đạp, đụng”.
‟Dở, nâng, bước, đạp, đụng”.
‟Dở, nâng, bước, đạp, đụng, ấn”. ‟Ấn” là mình ghi nhận cái cảm giác đè xuống một cách tự nhiên.
Bước nào qua rồi thuộc về quá khứ, qua rồi cho qua luôn. Bước nào tương lai chưa tới, không cần để tâm tới.
Cứ đi một bước ghi nhận một bước, đi một bước ghi nhận một bước. Luôn luôn có ý thức biết mình trong lúc hiện tại, bây giờ, bây giờ và bây giờ.
Đi kinh hành được 5 điều lợi ích:
Một là, tăng cường tinh tấn.
Hai là, máu huyết lưu thông ngăn ngừa các bệnh.
Ba là, dễ tiêu hóa vật thực.
Bốn là, đi đường xa không mệt mỏi.
Năm là, giảm bớt đi cái dã dượi, lười biếng, hôn trầm. Sát-na định kéo dài trên đề mục được lâu.
THIỀN TRONG SINH HOẠT
Cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên: hãy có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ.
Dòm qua, ngó lại, co tay, duỗi chân: hãy có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ.
Đóng cửa, mở cửa, tiểu, đại tiện, đánh răng, súc miệng, tắm, giặt: đều luôn luôn có trí nhớ chánh niệm – tỉnh giác, thấy rõ, biết rõ.